[Film Review] The Pianist - Nghệ sĩ dương cầm

====================


1. Phim chỉ diễn tả được một nửa sự tàn khốc, sự đau khổ cũng như sự cao thượng trong quyển hồi kí. Nhưng đây vẫn là một bộ phim hay. Rất hay và cảm động.
2. Đoạn đầu được làm vô cùng xuất sắc. Hình ảnh trắng đen và tiếng đàn piano diễn tả một Warsaw bình yên trong một ngày bình thường và đẹp trời như bao ngày khác. Cho đến khi tiếng đàn bị cắt ngang bởi bom đạn. Gần hai chương sách được tóm gọn chỉ trong vài cảnh phim, quá xuất sắc.
3. Đam mê âm nhạc của Wladyslaw đã được thể hiện rất tốt trong phim. Đoạn bom đã làm nổ nát cửa kính, hai đồng nghiệp đã chạy khỏi nơi đó còn ông vẫn ngồi đàn tiếp, nhất quyết không chịu dang dở. Nhưng ấn tượng nhất là đoạn ông “đàn” trong căn hộ khi đã được nhắc phải yên lặng.
4. Phim có thay đổi vài chi tiết so với hồi kí nhưng nhìn chung thay đổi không nhiều, rất trung thành với nguyên tác.
5. Đoạn tại Umschlagplatz khi cả gia đình Szpilman trừ Wladek bị dồn lên xe lửa được thể hiện rất dữ dội đến thắt tim. Trong truyện thì lúc đó Wladek đã được kéo đi mất rồi nên không được ghi lại.
6. Cảnh thành phố sụp đổ hoang tàn lên phim quá tốt, còn ghê gớm hơn trí tưởng tượng của chef.
7. Đọc hồi kí có thể thấy được Wladyslaw Szpilman là một người hiền khô, hiền như đất luôn ấy nên Adrien Brody đúng là lựa chọn hoàn hảo cho vai diễn này. Bộ phim đúng nghĩa là một solo show và anh đã diễn rất tốt, đoạt Oscar rất xứng đáng.
8. Ngoài đời thật, Wladyslaw đàn cho đại úy Wilm bản Nocturne còn trong phim được thay bằng bản Ballade No.1, cả hai đều là của Chopin. Đặt vào bối cảnh phim thì sự thay đổi đúng là vô cùng cần thiết và cực kì đúng đắn vì Ballade No.1 được viết khi Chopin một mình ở Vienna, xa quê nhà vốn đang có chiến tranh, y hệt với tình cảnh của Wladyslaw vào lúc đó. Đoạn đó thực sự làm chef lạnh cả sống lưng: mọi đau đớn, buồn khổ, bao cảm xúc dồn nén trào ra trong từng phím đàn, từng giai điệu.
9. Phim bỏ qua đoạn viết về bộ máy tuyên truyền của báo chí Phát xít lẫn của chính phủ Ba Lan đúng là đáng tiếc hết sức.
10. Coi phim bạn sẽ không hiểu và cảm nhận được sự đáng sợ của bọn SS, Gestapo, lính Ukraine với Lithunia. Đọc truyện mỗi lần diễn tả tiếng xe quân sự là mỗi lần tim nhảy ra ngoài.
11. Tiếc một điều nữa là việc Szpilman nhiều lần muốn tự sát cũng không được nhắc tới.
12. Giờ thì đã hiểu tại sao coi phim lắm người hiểu lầm về việc Wilm cứu Wladek đến vậy, sắp xếp như vậy không hiểu lầm cũng uổng. Dưới góc độ một bộ phim thì đoạn đó thực sự quá hay, quá chất nhưng nếu đọc truyện thì mới thấy được nó cảm động hơn thế rất nhiều.  Sau khi coi xong nơi trốn của Wladek thì đại úy quay lưng đi thẳng thì tới chef cũng nghĩ chắc vì bản đàn quá sức giàu cảm xúc kia đã cứu mạng Wladek và việc Wilm giúp đỡ chỉ xuất phát từ chính nó, xuất phát từ một phút ngẫu hứng “không nỡ xuống tay”, “muốn làm người tốt nhất thời” thôi. Chỉ có đoạn này của phim là chef không thích.
Đầu tiên, Wilm Hosenfeld thuộc quân đội Đức (nhiều lính Đức đến tận cuối chiến tranh mới biết trại tập trung là cái gì), không phải thuộc đám cuồng tín SS hay Gestapo (nón ông không có huy hiệu đầu lâu xương chéo của SS) và chỉ là nhân viên văn phòng, chứ không đã không có phim để coi.
Thứ hai, ông giúp nhiều người trước đó rồi, Wladyslaw không phải người đầu tiên (coi phần review sách để biết thêm chi tiết). à không phải hứng lên là cứu người.
Thứ ba, tiếng đàn piano tả trong truyện không hay và mượt như trong phim vì cây đàn đó mấy tháng trời chưa được căn chỉnh và Szpilman chưa đụng đến phím đàn hơn 2 năm chứ không ít. Trước khi Szpilman đàn, Wilm còn nói rằng đừng lo, nếu lính có lên thì cứ trốn đi, ông sẽ nói với họ là ông thử cái đàn. Và ta biết là Szpilman đàn một bản của Chopin, lỡ như thằng SS nào đi ngang qua dưới đường (nguyên khu đó chỉ có mình Szpilman và quân lính, không còn ai khác) nghe được nó bắn cả hai chứ chẳng chơi.
Thứ tư, Wilm chỉ cho Szpilman cái gác xép vốn khó phát hiện hơn tầng áp mái mà Szpilman đang trốn và hứa sẽ đem thức ăn đến sau bản đàn, còn bắt tay Szpilman chứ không phải không nói không rằng quay lưng bỏ đi.
Thứ năm, bỏ mất đoạn đáng giá ngàn vàng khi Szpilman hỏi “Are you German?” trước khi Wilm đi vì quá ngạc nhiên (đời thủa nào một sĩ quan Đức lại đi giúp người Ba Lan chứ đừng nói đến Do Thái) và câu trả lời ngàn vàng không kém “Yes, I am! And ashamed of it, after everything that’s been happening.”
Thứ sáu, lần gặp lại sau đêm đầu kia, Wilm chào hỏi rất lịch sự chứ không cộc lốc như trong phim “Hello, are you there?” Trước khi rời đi còn động viên Szpilman “You must hang on, do you hear?”
Thứ bảy, Wilm tiếp thức ăn và thông tin. Không có ông, Szpilman có thể đã tự tử và không có phim để coi.
Thứ tám, lần gặp cuối, Wilm mang thức ăn lẫn chăn. Ông cho Szpilman áo khoác của mình trước đó chứ không phải ở lần cuối hai người gặp nhau. Đoạn đối thoại của hai người ngoài đời cảm động hơn trong phim gấp nhiều lần.
Thứ chín, đâu mất “Anh mỉm nụ cười như thường lệ của anh, nửa như phản đối, nửa bẽn lẽn và ngượng ngập” rồi hả? Đoạn thể hiện rõ con người của Wilm thế này lại cắt mất.
Thứ mười, cắt mất luôn chi tiết hai cái tên đúng là uổng, quá sức uổng.

Nguồn: Cheffamily

Post a Comment

My Instagram

Copyright © Chuyện của Hùng. Made with by OddThemes