Ơ kìa anh, em đã nói Em thương
Sao anh cứ hỏi em mãi thế
Em chỉ là em thôi… đâu thể
Cũng ngọt ngào, âu yếm như người ta
Sao anh không nhìn những ngày qua?
Sao anh không nhìn vào mắt em bối rối?
Cái nắm tay em rụt về rất vội
Má em đỏ hồng… đâu phải bởi nắng chiều soi..
Thật đấy mà, thật đấy anh ơi.
Em bé dại và còn nông nổi lắm
Chưa từng biết nhớ nhung hay môi hôn nồng ấm.
Anh đừng buồn nghe anh..
Chợt một ngày nỗi nhớ vây quanh
Chưa bao giờ có nỗi nhớ nào giống thế
Anh vẫn cứ hỏi em nhiều quá thể
Ừ, được rồi! Em nói đấy.. Em yêu…
22.7.2010
Home Tạm gọi là Thơ Không đề
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment