Ngồi ở quán cafe nghe Trịnh
Ngược xuôi xe cộ ồn ào.
Bâng khuâng nỗi niềm dậy sóng
Em thật không nhớ tôi sao?
Một ngày dài thêm im lặng
Mình tôi lặng lẽ nơi này
Môi em hồng đào vương nắng
Chiều qua gỡ làn tóc rối
Mắt ướt môi mềm lả lơi
Em cười dịu dàng bối rối
Tôi say quên cả đất trời
Ừ thôi em về kẻo tối
Đường khuya đêm ngủ lâu rồi
Ngày mai nắng lên tôi tới
Này em.. Có nhớ gì tôi?
( 28/1/2011)
Post a Comment