Thực ra là không định chia Part làm gì cho quan trọng vấn đề, cơ bản là hôm trước đang viết dở thì Bác gọi về ăn Răm, rượu thịt bày ê hề ra rồi - thiếu mỗi mày - Nên phải tạm dừng lại đó. Bây giờ viết tiếp, mà lại thấy có nhiều chuyện liên quan tới nhau, cái nhớ cái không. Cái muốn quên, cái muốn bịa thêm cho ly kỳ... Không khéo phải thêm Part 3 :)
Hồi năm 2, mình ở trọ Lê Thanh Nghị, có đám bạn ở Bạch Mai, rỗi rỗi là mình qua đấy chơi vì vui hơn, bựa hơn. Có hôm qua chơi thấy thằng bạn buồn buồn, hỏi thì nó bảo đứa em ở quê lỡ bầu bì nên phải cưới sớm - Mình chẳng hiểu nó có léng phéng gì "đứa em ở quê" không mà nó đi lấy chồng lại phải đần mặt ra? Mà kệ, hơi đâu quan tâm chuyện trai gái nhà người.
Hôm sau mình sang chơi, mấy thằng đang ngồi nối mạng đánh AOE lung tung xèng, mình ngồi ngoài xem rồi đọc vu vơ
"Những bài thơ tôi viết tặng em năm 20 tuổi
giờ đây em đã xếp vào nơi quên lãng
Trước sự sống của con cái, mái nhà
Em đành chọn đồng tiền
.... Thay vì chút thơ mộng của riêng mình.
Con đường em đã chọn từ chối tôi
Xin em cứ yên lòng bước tiếp
Tôi không một lời trách cứ.."
Hắn đang đánh AOE mà dân bãi gỗ chết 6 thằng không biết, đầu gật như bổ củi - quay sang hỏi mình "Mi làm à?" - Trong cơn cao hứng, mình cũng gật đầu như bổ củi: - Còn ai trồng khoai đất này nữa.
Từ đấy hắn nhìn mình với một ánh mắt khác, ra phần nể trọng vô cùng. Có gì ngon đều để phần, quà quê ra không bao giờ quên mình. Lâu lâu lại hỏi có bài thơ nào mới không đọc nghe với. Mình lâng lâng như uống rượu quá đà, cũng lâu lâu lại thả thính vài câu kiểu:
"Cuối chân trời sao và biển hôn nhau
Bờ lặng lẽ cúi đầu không dám khóc"
Mọi chuyện êm đềm như thế hàng mấy tháng trời. Rồi một hôm hắn sang nhà mình chơi - mình đang loay hoay vo gạo thổi cơm thì hắn lấy quyển tạp chí VN Quân đội trên bàn mở ra đọc. Thế rồi hắn đọc được bài thơ: Đôi Điều Thanh Thản của Lê Văn Ngăn. Kỳ lạ làm sao bài thơ này giống tới 99% bài thơ mình đã đọc hôm nọ. Thật, có những điều không thể nào mà giải thích nổi :D
Mình mất một Fan cuồng nhiệt, và có lẽ là Fan duy nhất. Từ đấy hắn không bao giờ tin mình bất kỳ điều gì nữa. Đến mức mà bây giờ họp lớp mình gọi điện cho hắn báo lịch, hắn bảo luôn: "Mi nói thằng mô khác gọi cho tau đi, đéo tin mi được"
Cái thằng, thù dai đến thế là cùng.
============
Hà Nội.
Chuyển nhà là một nỗi ác mộng, mỗi năm vài bận, không vì lý do này thì lý do khác. Có cái nhà ngon thì chủ như đống phân. Nhà chủ thân thiện thì như hỏa lò, thậm chí đen đến mức Nhà ngon - Chủ hiền, ở riêng hẳn hoi thì TP Hà Nội ra quyết định giải tỏa để xây khu thương mại. Sinh viên tỉnh lẻ thôi mà, làm gì mà căng với nhau thế chứ?
Mình chuyển nhà sang ở Thái Hà - Hắn ở đối diện bên kia Tô Lịch, một hôm không rõ phi vụ gì mà rủ nhau đi nhậu (Chắc vì liên hoan tình cảm của một thằng bạn khác) ở bên Chùa Bộc, khuya, rượu biêng biêng rồi hai thằng ôm nhau đi bộ về, cửa hàng cửa hiệu bắt đầu đóng cửa. Đi qua một cửa hàng thời trang, đột nhiên hắn đứng lại đứng nhìn vào rất lâu qua ô cửa kính. Mình chờ một lúc thấy hắn vẫn đứng yên bèn quay lại kéo về bảo: "Về, địt, tiền lol mà mua mấy thứ đấy. Sinh nhật con bẹp thì ra chợ sv mua mớ xu cheng rẻ tiền ấy" - Hấn không thèm đáp lại, vẫn đứng yên ngắm nhìn bộ váy trắng lung linh mà con Ma nơ canh mặc trong cửa hiệu. Sốt ruột quá mình hỏi: Nhìn bòi gì thế?
- Để yên tao ngắm tí. Chưa bao giờ tao thấy đứa con gái nào đẹp như thế - Đẹp thật.
Rồi mình cũng đứng ngắm con Ma nơ canh xinh đẹp với hắn cho tới khi cửa hàng tắt đèn.
Hà Nội lãng mạn đến thế là cùng!
Post a Comment