- Ơ, bố quên à?
- Không, bố có quên gì đâu con?
- Bữa qua bố nói đi học về bố đưa bánh gạo mà?
Thôi chết, lúc sáng lên xe đưa con đi học buột mồm thế nào lại bảo "chiều bố đón bố đưa bánh gạo cho Kem nhé!", quái quỷ gì mà lại quên mất thế này. Rắc rối to rồi.
- Lúc sáng à con, lúc sáng đi học bố nói đưa bánh gạo cho Kem nhỉ?
- Dạ, bố nói bố đón em rồi cho em ăn bánh gạo mà. Bố quên à? (Con vừa nói mắt sáng rực lên, tay múa máy để diễn giải cho bố hiểu rằng bố đã hứa về một chiếc bánh gạo)
- Ừ, bố nhớ rồi. Nhưng lúc trưa bố bận quá, bố không về nhà nên không lấy bánh gạo cho em được - Thôi đành xoa dịu Kem đã, nói dối thêm một tí chắc cũng chẳng hại gì? Mình quyết định thế.
- Bố nói bố đưa bánh gạo cho em mà?
- Ừ, bố nhớ mà. Nhưng bố không về nhà nên không lấy bánh được, bố để ở nhà rồi. Bây giờ về nhà bố lấy cho Kem ăn nhé?
- Dạ.. Kem nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì thêm. Nét mặt không vui thấy rõ.
- Bố xin lỗi em nhé! Con có giận bố không?
...
Lắc đầu..
Có điều gì ở trong suy nghĩ của một đứa bé hơn 2 tuổi nhỉ? Cả ngày đi học, chơi với rất nhiều bạn và nghịch đủ thứ trên đời tại sao vẫn không quên một chiếc bánh gạo được bố nói ra từ lúc 7h sáng nhỉ? Bây giờ đã gần 18h chiều rồi cơ mà?
Phải rút kinh nghiệm mới được. Trẻ 2 tuổi trí nhớ cực tốt - phải cảnh giác với việc hứa hẹn mới được. Nếu không là mệt với nàng ngay. Sai lầm như hôm nay nhất định không được mắc phải nữa. Mình nghĩ thế.
- Kem Kem, cầm tay bố cái nào.. - Mình đưa tay sang tìm tay con bé, Kem không cầm tay bố như thường lệ, đáp lại:
- Bố lái xe chậm thôi.
Thôi, thế là giận thật rồi. Tại sao mình lại đãng trí thế được nhỉ? Một cái bánh gạo thôi mà cũng quên được. Tai hại thật.
Bánh gạo, bánh gạo. Nhất định phải nhớ, không được buột mồm hứa bất kỳ điều gì với con bé này được. Những đứa trẻ khác có thế không nhỉ? Chắc cũng thế cả thôi... Ngoài kia có lẽ có đầy những ông bố đang nói dối như cuội để vá víu những lời hứa "buột mồm" với đứa trẻ của mình thôi...
Tuổi lên 3 này sẽ kéo dài bao lâu nhỉ?
Tuổi lên 3 này sẽ kéo dài bao lâu nhỉ?
Post a Comment