1. Thằng Nghĩa.
Thằng Nghĩa có quê ở Nghệ An, nhưng được sinh ra trong Nam, tôi không nhớ là Đồng Tháp hay Đồng Nai gì nữa. Bác ruột nó là đồng nghiệp của mẹ tôi. Năm tôi học học lớp 4, nó cùng đứa em trai - em trai nó bị chứng bệnh thiểu năng bẩm sinh, lúc nào cũng chảy dãi và không hoạt động được bình thường được như những đứa trẻ khác - theo mẹ về quê. Nó được xếp vào học cùng lớp với tôi.
Thằng Nghĩa to lớn hơn hẳn tụi tôi, nó béo trắng, dáng đi khệnh khạng và rất hay bốc phét. Nó toàn kể chuyện trong Nam, kể về những thứ kinh khủng và cho rằng ở cái xóm chợ của tụi tôi không là cái đinh gỉ gì so với nơi nó từng sống. Chính thế nên không mấy đứa chơi với thằng Nghĩa. Nhưng tôi thì chơi, vì nó hay theo bác lên chỗ làm việc nên hay gặp tôi, với lại tôi cũng chẳng khó chịu gì chuyện nó bốc phét. Việc đấy chẳng có hại gì tới ai. Thế là tôi trở thành bạn thân của thằng Nghĩa, thằng bạn thân duy nhất của nó ở nơi mới.
Lớp tôi hồi đó có thằng Nam, thằng này học siêu dốt, nhưng nó đánh nhau thì vô đối làng trên xóm dưới. Cả làng hồi đó mỗi nó cua đầu trọc đi học. Nó dốt thật nhưng tuyệt nhiên không ai dám cà khịa với nó. Bọn tôi vẫn chơi với nhau bình thường, chơi loanh quanh trong xóm đi cạnh thằng Nam thì yên tâm lớn. Chó cũng chẳng dám ra sủa.
Thằng Nam rất khó chịu với việc thằng Nghĩa hay bốc phét. Hôm đấy đi học về, chưa ra khỏi sân trường thì như thường lệ, thằng Nghĩa lại oang oang chuyện trong kia thế nọ, trong kia thế này. Thằng Nam bảo nó im mồm đi và đừng bốc phét nữa, nhưng thằng Nghĩa không nghe, nó bảo rằng nó lớn gấp rưỡi thằng Nam và thích thì nó xơi tái luôn. Thằng Nam nó chỉ chờ có thế và không cần hiệu lệnh gì, lao vào luôn. Chừng 30s thì thằng Nghĩa nằm vật ra sân, máu mồm máu mũi chảy tràn ra cả. Tôi phải lao vào gỡ thằng Nam ra, xin mãi nó mới chịu về cho.
Thằng Nghĩa vẫn cố phân bua là nó bị đánh bất ngờ, tại vì nó đói, tại vì... Nhưng tôi bảo nó tránh thằng Nam ra, bất ngờ hay không bất ngờ, đói hay no, hay gì gì đi nữa thì cũng không bao giờ nó đủ sức ăn lại thằng Nam. Riêng chuyện này thì đừng có mà bốc phét. Thế mà thằng Nghĩa nghe lời tôi được. Từ đó về sau không bao giờ có cuộc xung đột nào giữa hai thằng nữa.
Hồi đó, gần nhà tôi có một bến sông, nó nằm gần một trạm bơm nước thủy lợi của cả làng tôi. Mẹ một thằng bạn tôi là người quản lý cái trạm đấy, cả nhà nó ở đó. Chiều nào tụi tôi cũng tập trung ở bến sông này để tập bơi, có một cây sung rất to ngả ra giữ lòng sông, đứa biết bơi thì leo ra rồi nhảy xuống, đứa không biết bơi thì bám vào rễ cây để chơi. Người ta còn kè mấy cái bậc tam cấp bằng đá phiến rất lớn, đám trẻ chúng tôi thích vô cùng.
Mọi chuyện êm đẹp và tốt lành, tôi với thằng Nghĩa ngày càng thân hơn. Cho tới khi nghỉ hè, năm đó tôi được đi Hà Nội.
2. Ám ảnh sông quê
Gần một tháng ở Hà Nội, với đủ chuyện trên trời dưới bể như tôi đã kể ở Post trước, tôi nhớ nhà kinh khủng, chỉ mong tới ngày về.
Rồi cũng tới ngày về, tôi đeo một ba lô đầy quà Hà Nội, đầy thứ háo hức trong đầu phải kể cho mẹ và tụi ở nhà nghe. Xe về tới cửa khu tập thể trạm xá nơi mẹ tôi làm việc, tôi chạy như bay vào để tìm mẹ. Mẹ đang ngồi trong phòng khám, bác ruột thằng Nghĩa cũng ở đó, quay lưng ra cửa. Mẹ thấy tôi thì mừng rỡ, chạy ra ôm lấy con. Tôi đang phấn khích, vừa chào toáng lên vừa ríu rít như chim. Bác thằng Nghĩa quay lại nhìn tôi, rồi bỗng nhiên bác òa khóc
- Hùng về rồi à con? Thằng Nghĩa chết rồi, nó ở nhà không có ai chơi, đi tắm sông một mình bị chết đuối rồi. Con mà không đi Hà Nội có khi thằng Nghĩa nó không chết....
Tai tôi ù đi, mắt mờ dại. Tôi không còn nghĩ ra bất cứ một lời nào để nói, tôi cứ đứng yên đó, mọi háo hức về Hà Nội bay sạch. Bác thằng Nghĩa thì cứ ôm lấy tôi mà khóc. Mẹ đưa tôi về nhà, tôi cũng không còn biết phải như thế nào nữa.
Mẹ kể cho tôi về ngày thằng Nghĩa chết, nó đi tát cá về, giữa trưa xuống tắm sông một mình. Nó không biết bơi, nó đói, trưa vắng nữa nên bị nước cuốn trôi không ai biết. Phải mấy ngày trời mới tìm được nó.
25 năm, chưa bao giờ tôi bước chân trở lại cái bến sông đó. Mỗi lần đi qua cây cầu gần bến sông, tất cả những ký ức cũ lại hiện về. Tôi chưa bao giờ quên thằng Nghĩa, thỉnh thoảng vẫn thảng thốt giật mình với những điều bác nó nói với tôi "Con mà không đi Hà Nội có khi thằng Nghĩa nó không chết..."
Tôi biết là bác hoàn toàn không trách tôi, chỉ là đau xót quá mà người ta nói ra cái khả năng không thể xảy ra được ấy thôi. Tôi cũng biết mình không có lỗi gì cả. Chỉ là, nếu như có bất kỳ khả năng nào để đánh đổi, tôi sẽ không bao giờ đi Hà Nội năm đó, tôi không cần Hà Nội...
Một chuyến đi quá dài...
Post a Comment