MÀU XANH

 MÀU XANH.

Tôi có 2 đứa con gái. Đứa đầu, lớn lên ở quán cafe. Cái quán ngày trước vợ chồng tôi thuê, vừa ở vừa kinh doanh. Nó được rèn luyện phải ngoan, không được làm phiền khách, vì họ đang nuôi sống nhà mình. Chao ôi, có lẽ nó hiểu hết. Nhiều khi ở một mình trong phòng, nó chỉ khóc thầm, không hét toáng lên. Thương thương là.
Quán khá đầu tư, trang trí đẹp, nhiều góc decor. Vợ chồng tôi dạy con không được vẽ bậy, bôi bẩn lên tường, bàn ghế… Con bé rất biết vâng lời.
Con lên 4 tuổi, cả nhà dọn về chung cư. Nề nếp, tác phong cũ được con mang theo về. Nhà có trẻ con nhưng tường vách, bàn ghế không một vết mực. Thèm vẽ quá thì nó dặn bố đi làm xin giúp con ít giấy trắng.
Tôi lại biển thủ ít A4 của cơ quan. Tình yêu con cái lấn át tất cả, tôi tặc lưỡi thế. Ái chà!
Nuôi con, nói chung cũng nhàn.
Tôi vốn mù màu triệu chứng. Đại loại, hồng cam đỏ, các loại xanh.. là hay lẫn với nhau. Nên nội thất trong nhà chỉ có 2 màu Đen - Trắng. Cứ về nhà, điểm cân bằng lại được định hình, rất dễ chịu.
Con bé thứ 2 chào đời, 2021. Nay chưa đủ 2 tuổi. Nhưng nó sớm xác lập vị trí của nó trong nhà. Nó thích làm gì là làm, thích lấy gì là lấy, cái nào cao quá không với tới, nó sẽ kéo ghế lại để trèo lên. Rất đáng kinh ngạc.
Chị nó, ngày bé rụt rè bao nhiêu, thì bây giờ nó khác 180o. Tối đến nó sẽ ra hành lang chơi với các anh chị hàng xóm, hò hét ỏm tỏi. Khuya ai về thì về, nó không về. Vì mai nó không phải đi học.
Thích vào nhà nào là nó vào. Có đồ ăn là kéo ghế lại ngồi cùng thưởng thức. Bị gọi về, nếu hàng xóm cho phép, nó lại bê theo một dĩa đồ ăn. Tự nhiên như ruồi. Rất láo.
Chúng tôi vẫn áp dụng phương pháp nuôi con cũ. Dặn dò tỉ mỉ không được bôi bẩn tường, tủ, bàn ghế. Có chị nó giám sát, nên cũng yên yên. Dù nhiều lần nó đã vớ được bút màu của chị.
Con bé hoạt bát hơn, nói sớm hơn và có vẻ biết nhiều hơn chị nó hồi bằng tuổi.
Chiều nay, tôi về quê lấy được nắm lá mơ lông to lắm. Nhà còn cơ man là trứng gà ông bà nội ngoại gửi cho. Cơm nước xong, ngồi đọc sách thấy nhạt mồm nhạt miệng quá. Tôi làm tí mơ lông thái nhuyễn, mấy quả trứng gà. Rán già lửa, thơm phưng phức.
Bật lon bia (tôi để trống đây cho nhãn hàng gửi gắm) mát lạnh. Nhâm nhi với đĩa trứng gà mơ lông chấm muối tiêu chanh. Tuyệt diệu, tuyệt diệu!
Đang thưởng thức cái thú vui trần đời thế. Con bé sau trèo lên ghế ngồi đối diện bàn ăn với bố. Miệng nó líu lo
- màu xanh, màu xanh, xanh, xanh.
- Đúng rồi, màu xanh. Con đã biết màu sắc rồi đấy à, giỏi quá!
Tôi hùa theo với nó, châm đũa vào miếng trứng rán mơ lông có màu xanh thẫm. Biết cả màu xanh cơ đấy. Giỏi ghê….
Nhưng có gì đó không phải, nó không hề nhìn vào đĩa trứng. Tay nó hua hua chiếc bút lông dầu, có màu xanh, nắp bút đã tuột đi đâu không rõ. Miệng vẫn líu lo
- Xanh, xanh…
Tôi liếc sang chỗ nó ngồi. Ối giời ôi, mày lấy cái bút này đâu ra đấy con ơi. Nó vừa đánh màu xong cái mặt ghế, chuẩn bị tô sang mặt bàn. Làng nước ơi!


Tôi cay lắm nhé. Tịch thu ngay cái bút, lên một bài giáo huấn, mà người nghe chủ yếu là cô chị. Còn nó cứ cười hềnh hệch, chỉ tay vào vết mực
- Dâu, Dâu, màu xanh, màu xanh.
Ý nó là chính Dâu - là nó, đã vẽ cái đấy! Cái mực gốc dầu chết tiệt ấy, lau mãi không sạch.
Xanh,xanh cái thằng cha mày ấy mà xanh!

Post a Comment

My Instagram

Copyright © Chuyện của Hùng. Made with by OddThemes